Ai nói
chi nói, tôi thấy về tự do, Việt Nam ta nhất quả đất.
 |
Nhiều
lề đường tại trung tâm thành phố "tự do" biến thành hàng quán -
Ảnh: Công Nguyên
|
Hàng
xóm tôi có người qua đời. Suốt tuần, ban ngày trống chuông, dứt chuông thì một
đoàn mấy chục các bà, các cô cùng nhau tụng niệm Nam mô A di đà Phật vang lừng cả
xóm. Mà chỉ duy nhất câu đó tụng liên tục chừng 3 tiếng mới thôi.
Cũng
hàng xóm tôi xây nhà. Gạch, cát, xi măng đổ đầy lối đi chung. Lối vô xóm
vốn rậm rạp cây cảnh, hoa nở bốn mùa, giờ cây lụi, hoa tàn.
Ở Đức,
bạn tôi kể, trồng cây trong vườn nhà mình nhưng nếu cây đã cao hơn 3 m mà muốn
chặt thì phải qua một đống thủ tục: làm luận chứng trình bày vì sao cần chặt;
luận chứng thứ hai trình bày sẽ trồng lại ít nhất số cây bằng số cây xin chặt,
mà phải chờ đến khi cây mới được trồng nảy lộc, có chứng cứ đàng hoàng mới được
chặt cây cũ. Nếu không trồng lại trong vườn nhà mình thì phải tính chuyện thuê
đất ở đâu để trồng cây mới. Thủ tục không do ở cấp phường, xã mà phải lên tận
cấp tỉnh, cấp thành.
Ở ta
cần quái gì nhiêu khê vậy. Cổ thụ bên đường nhưng cản mất quán cháo lòng vỉa hè
của ta, a lê chặt béng. Đóng vài cái đinh mấy chục phân vô thân, đổ hóa chất vô
gốc, đơn giản nhẹ nhàng mà cổ thụ nào cũng chết thẳng cẳng. Không thì tận dụng
treo vài cái bảng quảng cáo toòng teng đại loại ở đây có cháo lòng tươi cũng
đạt hiệu quả kinh doanh lắm. Muốn sinh động treo vài lồng chim. Người đi ở dưới
chim ị trên đầu, chẳng sao, một chút thiên nhiên giữa thành thị, càng thêm thơ
mộng.
Dưới
gốc cổ thụ, cứ thả vài con gà bới đất cho bớt nhung nhớ hương đồng gió nội.
Quán nhậu quán ăn rửa chén ngay đó càng hay.
Nấu
than tổ ong để trong nhà khói chịu sao nổi. Các mợ nên bưng ra lề đường, tha hồ
quạt hùng hục cho khói buồn vương lên cây, thoải mái nướng, hầm, đun nấu. Trẻ
con mắc tè thì trật quần ngay đấy, mẹ một tay đảo nồi thịt một tay kéo quần cho
con càng nhanh. Các cậu thì hào sảng cởi trần mặc xà lỏn vác ghế nhựa ngồi bên
cạnh nhồm nhoàm, càng tươi ngon, càng nóng sốt. Thỉnh thoảng vài con chó lãng
du ghé lại ị một bãi. Ôi thật là bức tranh gia đình đẹp đẽ, hòa bình thay,
người và vật chung sống giữa thiên nhiên!
Nấu
xong kiếm cái cống thoát nước gần đấy mà đổ rác. Nhà ai gần kênh rạch thì sáng
tinh mơ dậy tập thể dục tiện thể xách bịch rác quăng
vèo xuống sông. Rồi về nhà, ta nhớ vừa bịt mũi vừa hát "Chảy đi sông
ơi" nhé!
Sáng
sáng ta tung tăng mặc đồ bộ chạy vung vẩy cho khỏe người. Không nên chạy trong
công viên. Ta hãy cứ lề đường mà chạy. Tiện lợi vô cùng: mua mớ rau, con cá,
miếng thịt. Lượm vài cái áo hàng sale. Chỗ này giỏ xách, bên kia giày, đồ cũ,
đồ xưa, đồng xu, đồ thờ, điện thoại, sửa khóa, sách dạy làm người... Lề
đường thành phố ta cái gì cũng có, chỉ trừ lối đi!
Chẳng
sao, cổ nhân đã dạy: Trong lòng đường thực chất không có đường. Người ta chạy
xe mãi trên lề cũng thành đường thôi!
Sáng
đã vậy. Tối ta cũng cần cắm cái tăm vào miệng, giắt áo vô quần đùi rồi xoa
bụng đi dạo. Bộ môn thể thao mạo hiểm này giúp ta phản xạ lanh lẹ: dưới chân ta
có chuột chết; ngang mặt ta có bãi đờm anh đẹp trai phóng SH qua nhổ lại, có
bịch nước mía từ trên trời rơi xuống, có vỏ hộp xôi ngang hông lao tới. Cần chi
lên Phong Nha hay Sơn Đoòng leo núi khám phá hang động tốn tiền? Ngay thành phố
này, ngày ngày ta đã có vô vàn cơ hội miễn phí để luyện trí não sáng suốt, cơ
bắp dẻo dai đó thôi?
Đi xe
đò ở ta cũng hay. Thích thì ngồi ghế. Không thích ghế thì chui dưới hầm. Ấm.
Không bụi bặm. Tài xế thích thì chạy, buồn buồn thì kiếm anh cảnh sát hất lên
nắp capô chơi. Dọc đường thích thì ghé vô trạm dừng, không thích thì đứng ngay
bên đường, vừa xả nước cứu thân vừa chun mũi hưởng hương đồng gió nội. Thích
thì đèn đỏ dừng lại, không thích cứ phóng thẳng. Nếu xui gặp thằng container
đang lao qua ngã tư thì trước khi chầu giời nên nhớ chẳng qua tự do của nó lớn
hơn của ta thế thôi.
Nếu
phải ra tòa ở Bình Thuận, ta hoàn toàn tự do: thích đứng thì đứng, thích nằm
thì nằm. Tòa còn cho ta mượn cái giường xếp nằm rất êm. Khi chủ tọa kết tội, ta
thích nghe thì nghe, không thích nghe thì ngủ. Ngủ là biện pháp cải tạo rất
hiệu quả, rất tiết kiệm. Chưa có kết luận nào tuyên bố người ta phạm tội trong
khi ngủ cả.
Tự do
không chỉ dành cho người. Tự do còn dành cho muôn loài. Ta ngồi thưởng thức đĩa
cơm tấm đêm Tân Định, dưới chân ta chuột cống cũng phè phỡn tiệc tùng. Ta ra
chợ mua trái thơm gọt sẵn vàng ươm nhớ nhường đường xe rác nước rỉ ròng ròng.
Trên đó vài trăm chú gián ngây thơ đang đi dạo.
Tự do
không chỉ trong đời sống. Tự do còn tuyệt đỉnh trên truyền thông. Ta đọc bài
người phụ nữ nọ đẻ ra con đỉa đường kính 5 phân, chưa hết khâm phục thì nhảy
ngay ra bài bố chồng dính chặt nàng dâu, lại có cả ảnh và chứng thực của hàng
xóm. Ta đang còn xuýt xoa, bỗng đâu sét đánh ngang tai, một cái tít trịnh trọng
thông báo người đẹp kia một ngày mần ăn đến 30 cú với tài xế taxi, bổn báo hãnh
diện khoe rằng bổn báo có nạn nhân, có cả clip..
Và đặc
biệt chúng ta tự do và sáng tạo trong thực phẩm. Có hạt dưa nhuộm màu công
nghiệp, có bún tẩy trắng bằng Tinopal, có rau muống xanh nhờ tưới bằng nhớt,
nước rửa chén và hóa chất. Có gà bơm nước. Có dưa hấu chích ngọt. Có cá ướp
urê. Có rượu pha cồn chuyên dùng đánh vecni..
Kể sao
xiết những kỷ lục tự do của đất nước chúng ta?
Nói
đến đây, tôi lại vô cùng bái phục slogan của ngành du lịch. Thật thâm sâu, ảo
diệu! Đây - chúng tôi điểm đến của thiên niên kỷ mới. Đến và xếp hàng mua vé lẹ
lên, chứ những loài như vầy, giờ còn hiếm lắm!
Hoàng
Xuân