(Theo Hội những người ghét phản động)
Những ngày qua Nhật Ký Bán Nước ra rả điệp khúc "BÊN THẮNG
CUỘC" của anh bồi bút Huy Đức, còn các "Trí Ngủ" thì lập phong
trào chia sẻ link như trẩy hội, tưởng chừng như đó là một món bảo vật mới được
khai quật. Trò đời !
Nội dung cuốn sách không mới, chúng ta vẫn thường được nghe các bạn ấy
bô bô mỗi ngày. Nhưng khác trước một chút lần này anh bồi bút Huy Đức đóng vai
"thái giám nội cung" tỏ ra am tường từng đường đi nước bước, từng nét mặt cử chỉ của các vị Lãnh đạo VN.
Anh ấy còn làm một
cái list dài đầy đủ tên các vị lãnh đạo Việt Nam trong mục "cảm ơn",
hồ như rằng cuốn sách của anh đã được các vị ngâm cứu, chỉnh sửa, thật đáng tin
cậy. Trò đời.
Bản thân tôi thấy
không gì hơn ngoài "bóp méo" lịch sử trong cuốn sách con cóc đó cả:
1. Ngay cái tên
anh ấy đặt : Bên Thắng Cuộc, ngầm ám chỉ là bên Đảng Cộng Sản nhưng không bên
thắng cuộc là nhân dân miền Bắc, nhân dân Miền Nam, là dân tộc Việt Nam cơ. Vậy
nên những điều ngòi bút của anh ấy cố "bẻ lái" chính là nhăm vào cả
dân tộc này.
2. Về nội dung,
dưới sự tô vẽ của anh, con heo nay đã mọc thêm cánh, còn con gà thì đã trụi
lông. Đơn cử :
"Giữa trưa
7-1-1979, khi nghe con rể là Giáo sư Hồ Ngọc Đại đánh thức báo tin, “Quân ta đã
vào Phnom Penh”,
ông Lê Duẩn chỉ “ừ” rồi ngủ tiếp. Ông Hồ Ngọc Đại nói: “Tôi rất ngạc nhiên. Khi
nhận được điện thoại từ Cục Tác chiến tôi cũng không ngờ chuyện long trời lở
đất như thế mà ông vẫn ngủ”. Đưa đại quân đến thủ đô một quốc gia khác tưởng
nhẹ tựa giấc ngủ trưa của một đấng quân vương nhưng phải mười năm sau Quân đội
Việt Nam
mới rút được chân ra khỏi đó."
Trích : Đức, Huy
(2012-12-06). Bên Thắng Cuộc (Giải phóng) (Kindle Locations 12766-12772).
OsinBook∘2012.
Kindle Edition. (Bao Anh Thai)
Đây là một ví dụ
về cách đưa sự kiện với dụng ý chủ quan nhằm bóp méo sự thực của tác giả. Hồ
Ngọc Đại tuy là con rể của ông Lê Duẩn nhưng chưa bao giờ làm trong bộ tổng
tham mưu hay cơ quan tình báo quân đội.
Khi ông ta, một
người ngoài quân đội báo cho Lê Duẩn tin đó thì thực tế Lê Duẩn đã biết từ rất
lâu. Việc quân đội tiến vào một thành phố không phải là một hành động bất chợt
theo kiểu nghe tin tháp đôi ở Mỹ sụp đổ.
Mọi diễn biến của
việc tiến quân, áp sát thành phố cũng như các thông tin tình báo về lực lượng
phòng thủ đều được báo từ trước cho ông Duẩn. Và thực tế là mọi người trong bộ tổng
tham mưu đều biết là Phnompenh bị bỏ ngỏ.
Quân Khơ-mẻ đỏ không
có ý định tử chiến ở đó. Việc xác định Phnompenh bị bỏ ngỏ được biết từ trước
khi Hồ Ngọc Đại biết được là bộ đội tiến đến gần thành phố - chứ đừng nói là
thời điểm ông ta tin đã chiếm được thành phố.
Cách trích dẫn
nguồn bằng cách nhấn vào những chi tiết rõ ràng là không liên quan (nhưng có
lợi cho dụng ý của tác giả) như con rể của Lê Duẩn khiến cho cuốn sách mất tính
khách quan mà lịch sử đòi hỏi phải có."
Ngoài ra, tôi xin
thêm vào ở đây như thế này:
Anh Huy Đức ám chỉ
rằng việc phải mười năm sau quân đội Việt Nam mới rút là cái giá quá lớn.
Nhưng thực tế lịch sử cho thấy, các cuộc chiến tranh du kích thường kéo rất dài
và cái giá phải trả không bao giờ nhỏ.
Người Pháp mất 9
năm ở Việt Nam
rồi phải rút lui trong thất bại. Người Mỹ cũng mất gần 20 năm từ khi ủng hộ
trực tiếp ông Diệm tới năm 1975 với một kết cục bại trận. Ở Iraq và
Apghanistan, nước Mỹ, sau 10 năm cũng đang rút ra và chúng ta không hề biết các
chính phủ đó có đứng vững sau khi người Mỹ ra đi hay không. Ở Apghanistan,
người Nga rút đi sau 10 năm đánh nhau và chỉ 2 năm sau đó Taliban treo cổ vị
tổng thống do Nga dựng lên.
Cuộc chiến tranh
du kích giữa Palestine và Israel đã bắt đầu từ hơn 30 năm
trước và tới bây giờ không ai trong số chúng ta có thể chắc được trước khi nhắm
mắt, chúng ta thấy được hai bên tham chiến sống hoà thuận với nhau.
Thực tế của 10 năm
ở Campuchia là đất nước ta kiệt quệ về kinh tế, và rất nhiều máu đã đổ. Tuy
nhiên, thành quả của những hy sinh đó là ngày nay các lãnh đạo của Khơ-me đỏ bị
toà án quốc tế xét xử ngay tại Phnom
Penh. Người Việt Nam hoàn toàn có thể yên tâm đi lại
trên đất Campuchia và ngược lại.
Quan hệ giữa Việt Nam và
Campuchia có những lúc không như ý - ví dụ như chuyện Campuchia cố tình không
đề cập tới vấn đề Biển Đông trong cuộc họp gần đây của ASEAN. Tuy nhiên điều đó
thể hiện rõ nhất thiện ý của Việt Nam là chúng ta không cố gắng dựng
nên một chính phủ bù nhìn ở Campuchia và ta tôn trọng ý chí tự quyết của họ.
Chiến thắng là nhân dân Việt Nam. Đúng quá, đúng quá!
Trả lờiXóaMuốn áp đặt hay bóp méo lịch sử đều ko thể được
Trả lờiXóabên thắng cuộc là một cuốn sách hay dám nói lên sự thật của lịch sử ông :Gió lành'' ơi ông mê nghủ hay sao mà quyên vụ Tiên lãng vụ Văn Giang là co chính tông cộng sản mà ông là bồi bút làm ra đó. Lại ngọc Oánh.
Trả lờiXóaLại Ngọc Oánh đến viết còn chưa viết được cho đúng chính tả thì nhận xét như vậy có gì là lạ. Không cần chấp Gió Lành ạ!
XóaChắc tay Oánh này cúi đầu nhặt mấy đồng đô lẻ của hội giãy chết đây!
XóaMặc dù vẫn còn nhiều khiếm khuyết nhưng chúng ta phải thừa nhận một thực tế rằng những thông tin chứa đựng trong quyển sách Bên Thắng Cuộc của Huy Đức là rất đáng giá.
Trả lờiXóaNMH
Nhận xét của Nguyen Minh Hai không rõ ràng. "Nhiều khiếm khuyết" và "rất đáng giá" thường không đi cùng với nhau. Nếu khiếm khuyết cơ bản thì những gì nói trong đó sẽ không còn được đánh giá cao.
Trả lờiXóaHuy Đức không phải là đại diện cho tiếng nói của cả dân tộc. Cũng chưa đủ uy tín, phẩm chất đại diện cho những người đã chiến đấu cho đất nước này.
Trả lờiXóaHuy Đức lớn lên & học từ mái trường Cộng sản mà dám nhìn ra bộ mặt thật CS, sai lầm bao nhiêu năm, ước vọng lãnh đạo ngay bây giờ không nên bưng bít, lừa dân
Xóavì nguy cơ mất nước không xa, tôi tin Huy Đức là người yêu nước, Gió lành đang ở Úc còn mơ thiên đàng CS thì cút về VN, chuẩn bị đánh giặc Tàu đi.
Thế người ta gọi là ăn cháo đá bát đấy =))
Xóabinh Tran có biết rõ về Huy Đức ko? Để kể cho nghe. Huy Đức trước khi ra khỏi báo Sài Gòn tiếp thị cũng là người kiếm tiền bằng cách lợi dụng, núp bóng anh Ba, anh Tư; cũng làm nhiều chuyện ra oai, cậy quen biết lãnh đạo... Nói cung, ko phải là người "đói cho sạch, rách cho thơm" đâu. Sau này, không được lòng cấp trên nữa, cũng một phần do ảo tưởng quyền lực cá nhân quá lớn nên sinh ra bất mãn, rồi bất cần. Đó rồi mới tung ra những tác phẩm, kết quả của sự bất mãn.
Trả lờiXóaPhải nói tóm tắt ngọn nguồn như thế để thấy động cơ của Huy Đức cần xem xét kỹ.
"...am tường từng đường đi nước bước, từng nét mặt cử chỉ của các vị Lãnh đạo VN." Vì ngụy tạo nên mới như vậy. Loại tép riu như HĐ làm gì có cửa tiếp cận với những người lãnh đạo.
Trả lờiXóa"Giữa trưa 7-1-1979, khi nghe con rể là Giáo sư Hồ Ngọc Đại đánh thức báo tin, “Quân ta đã vào Phnom Penh”, ông Lê Duẩn chỉ “ừ” rồi ngủ tiếp. Ông Hồ Ngọc Đại nói: “Tôi rất ngạc nhiên. Khi nhận được điện thoại từ Cục Tác chiến tôi cũng không ngờ chuyện long trời lở đất như thế mà ông vẫn ngủ”. Tình tiết này không đáng tin cậy vì Giáo sư Hồ Ngọc Đại đâu đến nỗi kém cỏi như vậy.
Thật vớ vẩn khi tranh cãi, hãy cứ đọc và cứ ngẫm nhìn cuộc sống diễn ra ,sự việc đã và đang xẩy ra mà ngẫm tiếp .Mỗi người một suy nghĩ một nhận xét thời gian sẽ trả lời.
Trả lờiXóaám chỉ cả dân tộc việt nam và bóp méo sự thật.nói về sự trả giá thì quả thật lối đánh du kích của việt nam là lối đánh lâu dài và mât nhiều công sức và ta đã đánh đuổi được giắc pháp và mỹ sau những năm trướng kỳ kháng chiến,giúp đỡ bạn campuchia giệt khơ me đỏ là thực sự cần thiết
Trả lờiXóaThằng răng vổ viết bên thắng cuộc
Trả lờiXóaMột lũ ngu vớ được xít xoa
Biết đâu rằng nó ba hoa
Bốn mươi phần nó bịa ba chín phần.
Nó tính chuyện bẻ cong lịch sử
Trắng thành đen thiện ác đổi thay
Đảo luân lộn lý cho tày
Da mặt thằng vổ chắc dày hơn mông...